Những bài học trong cuộc sống
Câu chuyện thứ 1: Bi ve và kẹo
Có một cậu bé thích bi ve, đã sưu tầm được rất nhiều viên bi, đựng trong một chiếc túi. Bên cạnh nhà cậu là một cô bé lại có sở thích sưu tầm kẹo, và cũng có một túi kẹo ngon. Hai đứa trẻ là bạn của nhau, thường cùng nhau vui chơi và khám phá những bí mật của tuổi thơ, chỉ có điều thứ quý giá nhất là kẹo và bi ve thì chúng chưa bao giờ chia sẻ cho nhau.
Một hôm, cô bé muốn được chơi cùng những viên bi ve, còn cậu bé thì muốn được ăn kẹo thỏa thích nên chúng đã thống nhất sẽ đổi cho nhau: Cậu bé sẽ cho cô bé hết bi ve, còn đổi lại, tất cả số kẹo sẽ thuộc về cậu bé.
Vào đêm trước khi cuộc tráo đổi diễn ra, cậu bé đã đem túi bi ve ra xem lại. Cậu đã chọn ra vài viên mà mình cho là đẹp nhất, rồi giấu ở dưới đệm. Sau đó, cậu đem những viên còn lại bỏ vào túi, để hôm sau đưa cho cô bạn hàng xóm.
Cuối cùng, bình minh cũng tới, 2 đứa trẻ đúng như giao hẹn đem 2 chiếc túi đổi cho nhau. Đêm đó, cô bé hạnh phúc vô cùng với bộ sưu tập mới, lên giường tay còn ôm túi bi ve và ngủ rất ngon.
Trong khi đó, cậu bé thì cứ trằn trọc mãi không ngủ được, vì băn khoăn không biết cô bé có cho mình tất cả số kẹo ngon trong cái túi kia không, hay cũng giống như cậu, đã giấu đi vài viên tuyệt nhất dưới đệm giường? Những suy nghĩ đó cứ dày vò cậu, không chỉ đêm đó, mà còn rất lâu về sau này.
Lời bàn: Bạn nghĩ mình "thông minh" hơn người khác bằng cách lừa dối họ, thế nhưng, cuối cùng, dù có nhiều của cải vật chất hơn, nhưng bạn sẽ là người kém hạnh phúc nhất, chẳng bao giờ tìm được sự bình yên trong tâm hồn.
Câu chuyện thứ 2: Cái cưa để quên trên sàn nhà của người thợ mộc
Một buổi tối nọ, khi đi kiếm ăn, một con rắn đã vô tình lạc vào xưởng làm việc của một người thợ mộc. Vì là người không được ngăn nắp cho lắm, mỗi khi kết thúc công việc, ông ta thường không cất các dụng cụ vào đúng nơi quy định, mà để luôn trên sàn nhà, trong số đó có một chiếc cưa.
Khi con rắn bò quanh cái xưởng, nó đã không may trườn qua cái cưa trong lúc không để ý, và kết quả là cái cưa đã khiến nó có một vết cắt nhỏ. Thế nhưng, con rắn không biết cái cưa chỉ là một vật vô tri vô giác, nghĩ rằng đó nhất định là một kẻ thù nguy hiểm đã tung ra cú đòn đầu tiên nghênh chiến, nó tức giận quay ngắt đầu lại, chuẩn bị trả đũa.
Con rắn quấn quanh cái cưa, định bụng sẽ siết chặt cho "kẻ thù" tắt thở mới thôi. Thế nhưng, khi làm như vậy, nó đã khiến cho bản thân bị thương còn nặng hơn. Những vết cắt bắt đầu sâu hơn, máu chảy đầm đìa càng làm cho con rắn hăng máu, càng quấn chặt cái cưa hơn, quyết tâm trả thù.
Sáng hôm sau, khi mở cửa xưởng làm việc, người thợ mộc đã hết sức sửng sốt trước cảnh tượng mà ông được chứng kiến. Trên sàn nhà, lẫn với lớp mùn cưa là những vệt máu đã khô lại, bên cạnh đó là một con rắn đã bị đứt làm đôi và cạnh nó chính là chiếc cưa của ông.
Lời bàn: Không nhất thiết lúc nào bạn cũng phải có tâm lý "nghênh chiến" hay đối đầu với mọi đe dọa mình gặp phải trong cuộc sống. Có lúc, tha thứ hoặc đầu hàng cũng là chiến thắng. Đôi khi, tha thứ cho những gì người khác sỉ nhục hoặc làm sai với bạn là cách để bạn tránh được tai họa giáng xuống đầu mình.
Câu chuyện thứ 3: Định luật xe chở rác
Một hôm, tôi đang có việc gấp đến sân bay nên nhảy lên một chiếc taxi, giục người tài xế hãy chạy càng nhanh càng tốt để mình không bị nhỡ chuyến bay. Tôi giải thích rằng do ngủ quên nên bây giờ mới phải vội vàng như vậy, người tài xế cứ đi thật nhanh, tiền không phải là vấn đề.
Nghe thấy vậy, người tài xế taxi đã cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của tôi. Khi họ đang đi ở làn đường bên phải thì đột nhiên, một chiếc xe màu đen từ đâu xuất hiện đã nhảy ra ngay trước mắt họ. Tài xế taxi đã phản ứng rất nhanh, chân giẫm phanh ngay lập tức và họ dừng lại, cách chiếc xe kia chỉ vài xentimet, thoát nạn trong gang tấc.
Hành động vô lý, xong tài xế của chiếc xe đen không hề hối lỗi mà lại tỏ ra xấc xược. Anh ta thò cổ ra khỏi xe, bắt đầu la mắng và sỉ nhục tài xế xe taxi. Thế nhưng, trước sự ngạc nhiên đến tột độ của hành khách là tôi đang chứng kiến, tài xế taxi chỉ mỉm cười, còn vẫy tay chào đối phương, tiếp tục bình tĩnh thực hiện hành trình của mình.
"Tại sao anh lại phản ứng như vậy? Anh ta suýt thì làm hỏng xe của anh và cho chúng ta đi 'du lịch' bệnh viện đấy!", tôi lên tiếng thắc mắc.
Tài xế taxi vẫn chăm chú vào việc lái xe, rồi từ từ trả lời: "Vậy anh nghĩ tôi nên phản ứng thế nào? Xuống xe dạy cho anh ta một bài học à? Chẳng phải như thế sẽ rất mất thời gian và có thể khiến anh bị muộn giờ ra sân bay ư?"
"Đúng thế, anh đúng là một tài xế có trách nhiệm. Và có thể những tài xế khác cũng muốn nghĩ cho hành khách như vậy, nhưng họ không kìm chế được cảm xúc của mình", tôi đáp lại.
"Đúng vậy, thực ra tôi làm được là nhờ định luật xe chở rác đấy", người tài xế bất ngờ lên tiếng.
"Định luật xe chở rác là sao?", tôi ngạc nhiên lại hỏi lại.
Vậy là, người lái xe taxi giải thích rằng, rất nhiều người trong chúng ta đều giống như những chiếc xe chở rác. Họ đi lại khắp nơi, mang theo rất nhiều "rác", chính là sự giận dữ, thất vọng, phiền muộn và uất ức.
Lời bàn: Những cảm xúc tiêu cực này cứ chất đống ngày một nhiều, giống như những túi rác vậy, họ cần một nơi để đổ chúng đi, và đôi khi, họ sẽ trút lên đầu bạn. Đừng nghiêm trọng hóa vấn đề này, hay nghĩ rằng họ có thù oán cá nhân gì với bạn, hãy mỉm cười, vẫy tay, chúc họ bình an, và đi tiếp con đường của mình.
Đừng nhận "đống rác" của họ, rồi lại đem nó trút lên đầu những người khác, những đồng nghiệp của bạn, người quen của bạn, thậm chí là người thân của bạn, vì biết đâu, sau đó, chính bạn sẽ nhận lại đống rác của chính mình và của rất nhiều những người khác nữa.
Theo Purpose Focus Committment
Chúc năm 2020 thành công và hạnh phúc!
WWW.CHUCMUNGNAMMOI.VN
Chúc mừng năm mới | phong thủy | phong thủy ứng dụng | đặt tên cho con | tên hay cho con | dự đoán
Câu chuyện thứ 1: Bi ve và kẹo
Có một cậu bé thích bi ve, đã sưu tầm được rất nhiều viên bi, đựng trong một chiếc túi. Bên cạnh nhà cậu là một cô bé lại có sở thích sưu tầm kẹo, và cũng có một túi kẹo ngon. Hai đứa trẻ là bạn của nhau, thường cùng nhau vui chơi và khám phá những bí mật của tuổi thơ, chỉ có điều thứ quý giá nhất là kẹo và bi ve thì chúng chưa bao giờ chia sẻ cho nhau.
Một hôm, cô bé muốn được chơi cùng những viên bi ve, còn cậu bé thì muốn được ăn kẹo thỏa thích nên chúng đã thống nhất sẽ đổi cho nhau: Cậu bé sẽ cho cô bé hết bi ve, còn đổi lại, tất cả số kẹo sẽ thuộc về cậu bé.
Vào đêm trước khi cuộc tráo đổi diễn ra, cậu bé đã đem túi bi ve ra xem lại. Cậu đã chọn ra vài viên mà mình cho là đẹp nhất, rồi giấu ở dưới đệm. Sau đó, cậu đem những viên còn lại bỏ vào túi, để hôm sau đưa cho cô bạn hàng xóm.
Cuối cùng, bình minh cũng tới, 2 đứa trẻ đúng như giao hẹn đem 2 chiếc túi đổi cho nhau. Đêm đó, cô bé hạnh phúc vô cùng với bộ sưu tập mới, lên giường tay còn ôm túi bi ve và ngủ rất ngon.
Trong khi đó, cậu bé thì cứ trằn trọc mãi không ngủ được, vì băn khoăn không biết cô bé có cho mình tất cả số kẹo ngon trong cái túi kia không, hay cũng giống như cậu, đã giấu đi vài viên tuyệt nhất dưới đệm giường? Những suy nghĩ đó cứ dày vò cậu, không chỉ đêm đó, mà còn rất lâu về sau này.
Lời bàn: Bạn nghĩ mình "thông minh" hơn người khác bằng cách lừa dối họ, thế nhưng, cuối cùng, dù có nhiều của cải vật chất hơn, nhưng bạn sẽ là người kém hạnh phúc nhất, chẳng bao giờ tìm được sự bình yên trong tâm hồn.
Câu chuyện thứ 2: Cái cưa để quên trên sàn nhà của người thợ mộc
Một buổi tối nọ, khi đi kiếm ăn, một con rắn đã vô tình lạc vào xưởng làm việc của một người thợ mộc. Vì là người không được ngăn nắp cho lắm, mỗi khi kết thúc công việc, ông ta thường không cất các dụng cụ vào đúng nơi quy định, mà để luôn trên sàn nhà, trong số đó có một chiếc cưa.
Khi con rắn bò quanh cái xưởng, nó đã không may trườn qua cái cưa trong lúc không để ý, và kết quả là cái cưa đã khiến nó có một vết cắt nhỏ. Thế nhưng, con rắn không biết cái cưa chỉ là một vật vô tri vô giác, nghĩ rằng đó nhất định là một kẻ thù nguy hiểm đã tung ra cú đòn đầu tiên nghênh chiến, nó tức giận quay ngắt đầu lại, chuẩn bị trả đũa.
Con rắn quấn quanh cái cưa, định bụng sẽ siết chặt cho "kẻ thù" tắt thở mới thôi. Thế nhưng, khi làm như vậy, nó đã khiến cho bản thân bị thương còn nặng hơn. Những vết cắt bắt đầu sâu hơn, máu chảy đầm đìa càng làm cho con rắn hăng máu, càng quấn chặt cái cưa hơn, quyết tâm trả thù.
Sáng hôm sau, khi mở cửa xưởng làm việc, người thợ mộc đã hết sức sửng sốt trước cảnh tượng mà ông được chứng kiến. Trên sàn nhà, lẫn với lớp mùn cưa là những vệt máu đã khô lại, bên cạnh đó là một con rắn đã bị đứt làm đôi và cạnh nó chính là chiếc cưa của ông.
Lời bàn: Không nhất thiết lúc nào bạn cũng phải có tâm lý "nghênh chiến" hay đối đầu với mọi đe dọa mình gặp phải trong cuộc sống. Có lúc, tha thứ hoặc đầu hàng cũng là chiến thắng. Đôi khi, tha thứ cho những gì người khác sỉ nhục hoặc làm sai với bạn là cách để bạn tránh được tai họa giáng xuống đầu mình.
Câu chuyện thứ 3: Định luật xe chở rác
Một hôm, tôi đang có việc gấp đến sân bay nên nhảy lên một chiếc taxi, giục người tài xế hãy chạy càng nhanh càng tốt để mình không bị nhỡ chuyến bay. Tôi giải thích rằng do ngủ quên nên bây giờ mới phải vội vàng như vậy, người tài xế cứ đi thật nhanh, tiền không phải là vấn đề.
Nghe thấy vậy, người tài xế taxi đã cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của tôi. Khi họ đang đi ở làn đường bên phải thì đột nhiên, một chiếc xe màu đen từ đâu xuất hiện đã nhảy ra ngay trước mắt họ. Tài xế taxi đã phản ứng rất nhanh, chân giẫm phanh ngay lập tức và họ dừng lại, cách chiếc xe kia chỉ vài xentimet, thoát nạn trong gang tấc.
Hành động vô lý, xong tài xế của chiếc xe đen không hề hối lỗi mà lại tỏ ra xấc xược. Anh ta thò cổ ra khỏi xe, bắt đầu la mắng và sỉ nhục tài xế xe taxi. Thế nhưng, trước sự ngạc nhiên đến tột độ của hành khách là tôi đang chứng kiến, tài xế taxi chỉ mỉm cười, còn vẫy tay chào đối phương, tiếp tục bình tĩnh thực hiện hành trình của mình.
"Tại sao anh lại phản ứng như vậy? Anh ta suýt thì làm hỏng xe của anh và cho chúng ta đi 'du lịch' bệnh viện đấy!", tôi lên tiếng thắc mắc.
Tài xế taxi vẫn chăm chú vào việc lái xe, rồi từ từ trả lời: "Vậy anh nghĩ tôi nên phản ứng thế nào? Xuống xe dạy cho anh ta một bài học à? Chẳng phải như thế sẽ rất mất thời gian và có thể khiến anh bị muộn giờ ra sân bay ư?"
"Đúng thế, anh đúng là một tài xế có trách nhiệm. Và có thể những tài xế khác cũng muốn nghĩ cho hành khách như vậy, nhưng họ không kìm chế được cảm xúc của mình", tôi đáp lại.
"Đúng vậy, thực ra tôi làm được là nhờ định luật xe chở rác đấy", người tài xế bất ngờ lên tiếng.
"Định luật xe chở rác là sao?", tôi ngạc nhiên lại hỏi lại.
Vậy là, người lái xe taxi giải thích rằng, rất nhiều người trong chúng ta đều giống như những chiếc xe chở rác. Họ đi lại khắp nơi, mang theo rất nhiều "rác", chính là sự giận dữ, thất vọng, phiền muộn và uất ức.
Lời bàn: Những cảm xúc tiêu cực này cứ chất đống ngày một nhiều, giống như những túi rác vậy, họ cần một nơi để đổ chúng đi, và đôi khi, họ sẽ trút lên đầu bạn. Đừng nghiêm trọng hóa vấn đề này, hay nghĩ rằng họ có thù oán cá nhân gì với bạn, hãy mỉm cười, vẫy tay, chúc họ bình an, và đi tiếp con đường của mình.
Đừng nhận "đống rác" của họ, rồi lại đem nó trút lên đầu những người khác, những đồng nghiệp của bạn, người quen của bạn, thậm chí là người thân của bạn, vì biết đâu, sau đó, chính bạn sẽ nhận lại đống rác của chính mình và của rất nhiều những người khác nữa.
Theo Purpose Focus Committment
Chúc năm 2020 thành công và hạnh phúc!
WWW.CHUCMUNGNAMMOI.VN
Chúc mừng năm mới | phong thủy | phong thủy ứng dụng | đặt tên cho con | tên hay cho con | dự đoán
Để quên cái cưa trên sàn nhà, hôm sau mở cửa, người thợ mộc chứng kiến cảnh tượng bất ngờ
Reviewed by Nguyễn Trí Hiển
on
13:47
Rating:
Không có nhận xét nào: